Rốt cuộc không nhịn được vẫn phải ngồi viết vài dòng, về một câu chuyện có tên “Cùng giáo chủ kết tóc nhất sinh”.
Bản thân đã đọc rất nhiều đồng nhân về Đông Phương Bất Bại, tại trong lòng y là một mỹ nhân mà cả cuộc đời đầy cô đơn và bi kịch, y tài mạo mà lại đáng thương cùng khổ sở biết bao. Đồng nhân sinh ra chính là để thỏa cái nỗi niềm làm cho cuộc đời của y đẹp đẽ hơn dẫu chỉ là tưởng tượng, nhưng bản thân chỉ luôn đọc được một nửa, có khi vài chương, rồi drop. Có một lý do rất buồn cười là, dù tất cả mọi câu chuyện đều là trọng sinh, đều là xuyên không, đều có một nhân vật sẽ ở bên mỹ nhân cùng y bầu bạn, làm lão công của y, giúp y thỏa mãn nhân sinh bù đắp bi kịch, nhưng tất cả đọc lên đều thật là giả. Mấy người đó, nếu không dịu dàng thì cũng là lãnh tĩnh, tới gặp giáo chủ rồi thì sẽ có cảm tình từ khi đọc truyện với y, thương xót y nhanh tới độ không thật, mặc kệ y khuyết thiếu, mới chỉ vài ba chương đã có thể nói với y “ta thích ngươi, ta yêu ngươi, ta thương ngươi.” Và sau đó là cả một quá trình yêu đương bảo hộ cảm giác truyện nào cũng giống truyện nào. Thiết nghĩ, nếu như những vị trọng sinh ấy xuyên không ấy không hề biết trước giáo chủ là ai, liệu rằng khi biết được bí mật của giáo chủ thì phản ứng của họ có còn bình thản tới thế hay không ?
Nhưng câu chuyện của chúng ta là một đột phá mới, ít nhất là đối với trái tim độc giả của tôi. “Cùng giáo chủ kết tóc nhất sinh” khác với tất cả những câu chuyện khác, lấy đúng couple chính chuyện, dùng đúng một kẻ tiểu nhân – Dương Liên Đình để bắt đầu câu chuyện trăm năm. Dương Liên Đình trọng sinh, Dương Liên Đình trở về quá khứ, Dương Liên Đình sống lại lần nữa, gặp lại giáo chủ của hắn, cùng y trải qua một đời. Nguyên tác Dương Liên Đình là người như thế nào ai cũng biết, một kẻ tiểu nhân bỉ ổi đê tiện tham tài hám quyền không bằng heo chó. Sao Đông Phương lại yêu hắn đến thế, tận tới hơi thở cuối cùng rồi vẫn xin cho hắn được sống ? Không ai biết, hắn cũng không biết. Nhưng so với bất cứ ai khác, bất cứ người nào, dĩ nhiên là hơn và khác toàn bộ những kẻ xa lạ trọng sinh đến với Đông Phương, hắn chính là hiểu tình yêu và những dịu dàng của Đông Phương hơn hết thảy. Vì hắn đã được nhìn thấy, vì hắn đã được chạm vào, vì hắn đã được đối xử, tận mắt tận tay bởi một Đông Phương dịu dàng và mềm mại như thế. Dẫu cho hắn đã từng sợ hãi, đã từng phủ nhận, nhưng hắn chính là phủ nhận không được, hắn yêu y trong sợ hãi mất rồi, và bởi thế nên mỗi lần trong ký ức nhớ lại hắn mới đau đớn đến vậy.
“Liên đệ, người sống cho hậu thế, đường còn dài, qua một cái bốn năm, cũng còn vô số bốn năm khác… Liên đệ, về sau đều ở bên cạnh ta đi”
““Nói rồi đó.” Y rũ mắt cười nhạt, khuôn mặt trang điểm đậm cũng không dấu được dịu dàng thắm thiết toát ra.”
“Liên đệ, ta thật muốn giết sạch những người bên ngoài, vậy ngươi sẽ không đi nữa rồi, ” Y vươn tay khẽ vuốt hai gò má của ta, “Ngươi vĩnh viễn là của mình ta, đời này là của ta, kiếp sau cũng là của ta, ngươi trốn không thoát đâu, đời đời kiếp kiếp ta sẽ cột ngươi vào bên người.”
“Tay y dừng ở cổ ta, nắm yết hầu, hơi hơi buộc chặt: “Ta nghe người ta nói, nếu chết cùng một chỗ, kiếp sau đầu thai sẽ ở rất gần, như vậy chúng ta sẽ không phân ra, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, dù tìm không thấy ngươi, ta cũng sẽ chờ ngươi, ta sẽ vẫn luôn chờ…”
Y nghẹn ngào đến nói không được nữa, buông tay, cả người run rẩy mà ôm lấy ta, giống như vô cùng đau đớn, cả người đều cuộn lại.”
“Liên đệ, ngươi sẽ yêu ta sao?”
“Liên đệ, đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Những kẻ trọng sinh kia có biết Đông Phương đã từng nói những câu như thế không ? Không biết. Nhưng Dương Liên Đình lại biết. Mỗi chữ mỗi câu hắn đều biết, hắn đều nhớ, hắn đều ghi tạc. Mỗi chữ mỗi câu của người kia đều dịu dàng, đều bi ai, đều khổ sở đau đớn mà si tâm trong vô vọng như vậy. Tại sao y lại yêu hắn đến mức đau đớn đến thế, dù là biết thừa, dù là tuyệt vọng rồi, y vẫn cố gắng tự huyễn hoặc mình ? Có lẽ đã từng trải qua những dịu dàng đến vậy, nên tới lúc sống lại một lần, hơn ai khác Dương Liên Đình chỉ luôn mong ngóng có thể tận lực trả lại một món nợ cho y, đảo lại cả một đời đau khổ, của cả hắn và y nữa. Nhiều người có lẽ sẽ nói, ah, đó chắc gì đã là tình yêu, có khi Dương Liên Đình chỉ đơn thuần là vì hối hận một đời mới muốn trả nợ một kiếp. Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, bởi mỗi hồi ức của hắn, mỗi tâm tư của hắn, mỗi lời nói của hắn, dẫu cho có thế nào vẫn luôn luôn tồn tại tình yêu hắn giành cho Đông Phương. Kể cả trong quá khứ hắn bạc đãi phụ tình y, thực chất hắn đã yêu y, hắn vô thức yêu y nhiều đến không biết được, nhưng hắn lại bị sự yếu hèn, sợ hãi, tự ti sâu trong máu mình che lấp mất. Dẫu cho cả một kiếp hắn là một tên chó lợn không thể tha thứ, nhưng trong hồi ức của hắn mỗi đêm mơ, mỗi lần nhớ, hắn đều chua xót và đau khổ, hắn nhìn thấy tất cả, hắn tan chảy và đau lòng, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác vô tình mà làm đau người hắn yêu nhất. Vậy nên, tình cảm kiếp này của hắn mới càng ngọt, mới càng nhân lên gấp bội. Kiếp trước hắn chỉ thiếu y một lần thẳng thắn, kiếp này chính là hắn đã thẳng thắn rồi, và hắn cần phải thẳng thắn, để bản thân mình không hối hận.
Cốt truyện của “Cùng giáo chủ kết tóc nhất sinh” không có gì đặc biệt, bởi là đồng nhân văn, dĩ nhiên sẽ phải dựa theo mạch truyện để viết, kể cả có thêm thắt cũng không có gì. Thế nhưng sự đắt giá ở đây chính là văn phong và sự dịu dàng chạm đến tâm can của tác giả – và của cả editer. Nội tâm của Dương Liên Đình thực sự rất sâu sắc, rất tinh tế. Mỗi một lần hắn nhớ lại chuyện cũ, đều khiến người ta không nhịn được mà đọc đi đọc lại mấy lần, bởi vì mượt mà quá, mượt mà đến đau lòng, mượt mà tới mức người ta có thể không nhịn được mà rơi lệ. Thực chất Dương Liên Đình cũng là người mà thôi. Tất cả những câu chuyện khác, nếu không chỉ trích thì cũng sẽ lăng mạ, Dương Liên Đình luôn chết, nhưng mà câu chuyện này khác, nó đột phá ở chỗ đã mở đầu và kết thúc trong chính nội tâm của Dương Liên Đình, và nó như phần nào khẳng định dẫu một kẻ tiểu nhân ti tiện nhất như Dương Liên Đình cũng sẽ có nội tâm gào thét, có tình yêu và cả đau thương hối hận mất mát.
Hoặc là do ngay từ đầu cái nhìn và cách thể hiện từ phía Đông Phương đã khác, nên Dương Liên Đình ở đây cũng khác chăng ? Đúng vậy, Đông Phương ở đây thực sự khác, dù kiếp này hay kiếp trước đều khác với mọi câu chuyện mà tôi từng đọc. Dĩ nhiên y vẫn thâm tình, y vẫn dịu ngoan, chỉ cần vươn tay với y y sẽ dịu dàng mà đáp lại, và y vẫn mạnh không cần phải nói, nhưng mà y ở đây khác với mọi y trong mọi câu chuyện đồng nhân mà tôi đã đọc, không rõ tại sao, chỉ là khác lắm. Có lẽ y trong những câu chuyện kia, sẽ không có đau lòng tê tâm liệt phế và chết lặng trong huyễn hoặc của ký ức. Có lẽ trong những câu chuyện kia y trải qua một đôi ngày ngắn ngủi là có thể trao tâm cho một người xa lạ nhanh chóng, thực ra câu chuyện này cũng chẳng khác, nhưng đọc lên lại cảm thấy y đã trả một cái giá rất dài rất mệt mỏi nhọc nhằn rồi, y cần được bồi thường ngay đi thôi. Và thêm nữa, dẫu cho y vẫn yêu chiều ái nhân hết mực và chẳng bao giờ muốn ái nhân phật lòng hay ủy khuất, cái cách y chiều ý Dương Liên Đình trong câu chuyện, cảm giác nó thật, cảm giác không có thái quá chút nào. Y chiều chuộng Dương Liên Đình, nhưng không có cảm giác cái gì y cũng nghe. Tâm tính trẻ con của y, cả đôi khi y trêu trêu đùa đùa ái nhân, rất mới mẻ, hòa quyện nhuần nhuyễn trong từng câu từng chữ, với sự thẹn thùng và ngọt ngào quyến luyến, một chút cũng không cảm thấy giả tạo chút nào.
Tôi thích cái cách tác giả dẫn dắt để hai lần Dương Liên Đình có thể thấy được chân tướng thực sự về sự thiếu khuyết của mỹ nhân. Lần đầu tiên trong quá khứ, đối mặt với một người đẹp tựa tuyết liên không tỳ vết luôn vô tình đối xử dịu dàng với mình, người đó là người mà vạn kẻ khao khát lấy lòng, đứng trên cao cao tại thượng, Dương Liên Đình chỉ là một thị vệ nho nhỏ ham muốn những ngày sống thoải mái không bị chà đạp, làm sao có thể nghĩ được nhiều thứ như thế. Phản ứng của hắn lúc nhìn thấy thân thể Đông Phương chính là chân thật nhất, chân thật đến độ đau lòng. Ngươi vốn nghĩ một người hoàn hảo đến không tỳ vết, bỗng nhiên một ngày người kia lộ ra bản thân khuyết thiếu lớn đến vậy, chẳng nhẽ ngươi không sững sờ, không ngạc nhiên kinh hoảng ? Dẫu cho phản ứng đấy làm Đông Phương đau đớn tổn thương hết thảy, nhưng nó thật – Dương Liên Đình khi đó chung quy đã nghĩ được cái gì đao to búa lớn đâu. Và vì chân thật như thế, mới có thể dẫn tới một lần say của Đông Phương, dẫn tới lần đầu tiên y ở trước mặt người thương mà gọi một tiếng thâm tình “Liên đệ”, lần đầu tiên ở trước mặt người khác mà rơi nước mắt. Nước mắt của y làm người ta đau lòng quá, đau lòng tới độ một kẻ ti tiện như Dương Liên Đình cũng phải quằn quại, quằn quại từ kiếp này sang kiếp sau. Tới khi một lần nữa nghênh đón bí mật của ái nhân hắn vẫn tiếp tục đau đớn.
“Ngươi không đau sao, sao có thể hạ ngoan thủ với mình như vậy chứ?”
Bởi vì Dương Liên Đình đã chân thật chứng kiến một lần, không phải đọc qua trong tiểu thuyết, không phải vì nghe nói mà đồng cảm, hắn là đã nhìn thấy một lần, đã tổn thương y một lần, đã hiểu y quyết tuyệt như thế nào mới để cho hắn thấy được mảng thiếu sót của mình một lần, nên câu hỏi đau xót của hắn, thật hơn hết thảy, lại tràn ngập tình yêu hơn hết thảy. Hắn so với ai càng hiểu y ủy khuất, càng hiểu y sợ hãi, càng hiểu y đau đớn và ghê tởm bản thân mình đến mức nào. Không phải là “ta không quan tâm, ta không sợ hãi, ta không…này kia…và không này kìa…với khiếu thiếu đó của ngươi”, hắn chỉ hỏi lại y “Ngươi không đau sao ?” Câu hỏi này làm tôi buồn quá, nhưng nó cũng ngọt ngào quá, nếu như tôi là Đông Phương, chắc chắn bản thân chỉ đợi một câu hỏi như thế này. Ngươi bất khuất hàng chục năm, chịu khuyết thiếu, chịu đau đớn như vậy, thực chất bản thân chỉ mong có ngày sẽ có người hỏi ngươi “Có mệt không ? Có đau không ?” mà thôi.
Câu chuyện kết thúc qua trăm năm, qua những ngày tuổi già đầu bạc, qua thêm một lần Dương Liên Đình trọng sinh, tựa như giấc mộng trở về bên Đông Phương tiền kiếp của hắn, thêm một lần nữa ôm lấy y và nói “Chúng ta lại cùng nhau, y luôn luôn ở trong ngực ta, vẫn là ta”. Câu chuyện ngọt ngào quá, vừa ngọt ngào lại vừa man mác buồn, ấm áp và dịu dàng cùng đau lòng thương tiếc đan xen nhuần nhuyễn, kết hợp với giọng văn mượt mà, không chút ngấy ngán, lắng đọng sâu thẳm, đã đọc một lần, lại muốn quay trở lại đọc thêm lần hai lần ba lần bốn, để có thể thấm hết, thỏa mãn hết – về một Dương Liên Đình sâu sắc và chăm sóc, về một Đông Phương kiếp này kiếp sau đều thâm tình đến tan chảy và dịu dàng đến mềm lòng. Cả hai tựa như là trời sinh một đôi. “Nếu như y nói, hồn phách của ta vĩnh viễn bị giam cầm ở trong thế giới của Đông Phương, giống như là ta đã từng nhốt y, đời đời kiếp kiếp, luân hồi vô tận, sinh tử không rời.” Chính vì vậy, cứ thế mà gắn với nhau, tựa như một lời nguyền rủa không có hồi kết, trải qua nhân sinh dường như giống hệt, vẫn thỏa mãn vô cùng. Đối với Dương Liên Đình, hay với bất cứ ai đọc xong câu chuyện này, chắc chắn sẽ luôn đồng ý : “Nguyền rủa như thế thật làm người ta cam tâm đắm chìm.”
Nguyện cho Dương Liên Đình và Đông Phương mỹ nhân đời đời kiếp kiếp trăm năm hạnh phúc. #TiểuHắcMiêu